Kiếp Bụi Tro (Góp nhặt)
Bài thánh vịnh 102 nói lên sự
mong manh của kiếp con người, đời sống con người giống như loài hoa sớm nở
chiều tàn, không có gì là bền vững:
Kiếp phù sinh, tháng ngày vắn vỏi,
Tươi thắm như cỏ nội hoa đồng,
Một cơn gió thoảng là xong
Chốn xưa mình ở cũng không biết mình.
(Tv 102, 15-16)
Thi sĩ Nguyễn Khuyến, nhìn cuộc đời chóng
qua của kiếp người cũng phải kêu lên bằng những hình ảnh sống động:
Ôi ! nhân sinh là thế ấy !
Như bóng đèn, như mây nổi,
Như gió thổi, như chiêm bao !
Trong bài “Cát bụi” nhạc sĩ Trịnh công Sơn cũng nói lên kiếp mong manh của con người: Cát bụi, con người chỉ là cát bụi. Hạt bụi tuyệt vời khi hóa kiếp thân tôi. Hạt bụi mệt nhoài khi tôi trở về làm cát bụi. Một vòng quay. Trăm năm một kiếp người có là mấy: ”Chợt một chiều tóc trắng như vôi”…
Trong bài “Cát bụi” nhạc sĩ Trịnh công Sơn cũng nói lên kiếp mong manh của con người: Cát bụi, con người chỉ là cát bụi. Hạt bụi tuyệt vời khi hóa kiếp thân tôi. Hạt bụi mệt nhoài khi tôi trở về làm cát bụi. Một vòng quay. Trăm năm một kiếp người có là mấy: ”Chợt một chiều tóc trắng như vôi”…
Trịnh công Sơn không bi quan. Ông chỉ nói
lên điều ông cảm nghiệm thấm thía về sự mong manh của kiếp người. Cuộc đời đẹp
biết bao ! Sự sống cao quí biết bao ! Nhưng cũng chỉ như một “đóa hoa vô
thường” như tên gọi của một bài hát khác của ông. Đó là thực tế, nhìn nhận đúng
thực tế đó, đối diện với nó một cách can đảm có thể đưa đến một cuộc sống tốt
đẹp và hữu ích hơn.
Nghĩ về hoa và rác như nghĩ về thân phận
tro bụi của kiếp người theo lời Thánh Vịnh 102:
Đời sống con người giống như hoa cỏ
Như bông hoa nở trên cách đồng
Một cơn gió thoảng đủ làm nó biến đi
Nơi nó mọc không còn mang vết tích.
Đời người cũng tựa đời hoa. Khi tươi nở,
hoa rực rỡ khoe sắc, hoa ngào ngạt toả hương, ai cũng yêu cũng quý. Khi ủ rũ
héo tàn, hương sắc của hoa rụng úa tàn tạ, chỉ mau vứt vào thùng rác. Hôm trước
nâng niu, hôm sau vứt bỏ. Một đời hoa chóng tàn phai như lời sách Giảng viên:
“Phù hoa nối tiếp phù hoa,
chi chi chăng nữa cũng là phù hoa”
"Tất cả chỉ là phù vân". Phù là
trôi nổi, huyền ảo. Vân là mây. Phù vân là bèo dạt mây trôi, là hay thay đổi,
mau qua, tàn phai. Mọi của cải vật chất trên trần gian này, kể cả cuộc sống của
mỗi người đều là phù vân. Văn chương Việt nam khi nói tới cái gì bấp bênh, vô
định, chóng tàn, thường dùng hình ảnh bọt bèo:
"Chút thân bèo bọt dám phiền mai sau"
(Nguyễn Du).
Bọt là bong bóng nước mong manh, tan trong
chốc lát. Hình ảnh bọt diễn tả cái vắn vỏi của cuộc đời. Bèo gợi lên ý tưởng về
sự lênh đênh, trôi nổi, vô định:
”Lênh đênh duyên nổi phận bèo.
Tránh sao cho khỏi nước triều đầy vơi”
(Ca dao).
“Bèo dạt, mây trôi đành với phận”
(Chu Mạnh
Trinh)
Cuộc đời làm sao mà không bi đát khi nó là
phù vân, khi nó vừa là bọt chóng tan, vừa là bèo trôi nổi, dật dờ không bến ?
Không chỉ trong Mùa
Chay, mà cả đời người Công giáo luôn phải ghi nhớ thực-tế-thật này: “Ngươi là
bụi đất và sẽ trở về bụi đất” (St
3:19).
Việc xức tro mời gọi chúng ta ý thức về thân phận nhỏ nhoi mỏng dòn nơi bản tính con người của mình, vốn dễ bị tội lỗi thống trị. Nghi thức xức tro chính là nghi thức khai mạc Mùa Chay, nó là hành động hữu hiệu và cụ thể nhất nhắc nhở ta về thân phận và kiếp người mỏng dòn ấy: thân phận con người là tro bụi.
Lạy Chúa, xin thương
xót những tội nhân chúng con, xin giúp chúng con can đảm chết với Con Chúa để
có thể được đồng phục sinh vinh quang. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử
Giêsu Kitô, Thiên Chúa làm người cứu độ chúng con, hiệp nhất với Chúa Thánh
Thần đến muôn đời. Amen.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét