Thiên Chúa không mắc nợ
với ai, nên cũng không phải trả công cho ai. Tất cả những gì ta có đều do Thiên
Chúa ban nhưng không. Thiên Chúa ban điều gì cho ai tùy ý Ngài. Không ai có quyền
kêu trách hay đòi hỏi. Hồng ân Chúa ban là những gì tốt nhất cho mỗi người.
Chúng ta không được quyền so sánh, phân bì. Cũng không được kiêu hãnh hay bất
mãn khi được hay không được điều như ý muốn của chúng ta.
Lạy Cha, khi
nhìn lại thân phận của mỗi người chúng con. Chúng con nhận thấy mình chẳng có
gì và cũng chẳng là gì. Nhưng nhờ tình yêu thương của Cha, chúng con được nhận
hết ơn này đến ơn khác. Xin cho chúng con luôn biết sống tâm tình tạ ơn. Và đồng
thời chúng con biết chung vui với người may mắn, biết cảm thương chia sẻ với
anh chị em bất hạnh. Chỉ khi nào chúng con biết sống chan hòa với mọi người,
chúng con mới thấy bình an hoan lạc. Amen.
Phúc Âm: Mt 20,
1-16a
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Nước Trời giống như chủ nhà kia
sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. Khi đã thoả thuận với những người làm
thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông.
"Khoảng giờ thứ
ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng:
"Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng
đáng". Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm
như vậy.
"Đến khoảng giờ
thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: "Sao
các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?" Họ thưa rằng: "Vì
không có ai thuê chúng tôi". Ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi
làm vườn nho ta".
"Đến chiều chủ vườn
nho bảo người quản lý rằng: "Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công
cho họ, từ người đến sau hết tới người đến trước hết". Vậy những người làm
từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng. Tới phiên những người đến làm
trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn; nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng.
Đang khi lãnh tiền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: "Những người đến sau hết
chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng
chúng tôi sao?" Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: "Này bạn,
tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thoả thuận với tôi một đồng
sao? Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn,
nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi
nhân lành chăng?"
"Như thế, kẻ sau
hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết".

0 nhận xét:
Đăng nhận xét