Ads 468x60px

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

Thứ Tư Tuần XVII Mùa Thường Niên

Một người nông dân đang nghe John Wesley giảng về việc sử dụng của cải. Trong phần thứ nhất, nhà giảng thuyết quảng diễn tư tưởng “Hãy thu hoạch (làm giàu) tối đa.” Người nông dân thúc cùi chỏ người bên cạnh và nói “Một bài giảng tuyệt vời.” Wesley khai triển điểm thứ hai “Hãy tiết kiệm tối đa.” Người nông dân lại khen “Chưa bao giờ tôi được nghe một bài giảng hay như vậy.” Wesley sang điểm thứ ba “Hãy chia sẻ tối đa.” Người nông dân mất hứng, rút lui khỏi nhà thờ và buồn bã về nhà.

Ngày xưa, người ta chưa biết tới dịch vụ ngân hàng, nên cất dấu của cải bằng cách đem cất dấu ở một nơi người khác không biết. Nhưng cất dấu quá bí mật đến nỗi lắm khi chủ nhân chết đi thì không ai khác biết. Kho tàng trở thành vô chủ. Ta thử nghĩ, nếu có ai tình cờ biết được kho tàng ấy, người đó sẽ sung sướng thế nào! Mà có ai biết nó mà lại thờ ơ không tìm cách lấy nó bằng được hay không?
Tôi là người được biết kho tàng Nước Trời đó. Vậy tôi phải cảm ơn Chúa. Nhưng tôi có quá ngu dại khi không tha thiết gì tới kho tàng ấy không? Tại sao tôi lại không dám bỏ những thứ khác để đổi lấy kho tàng ấy?

Lời Chúa: 
 Mt 13,44-46
44 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: "Nước Trời giống như kho tàng chôn giấu trong ruộng, người kia tìm được, vội chôn vùi xuống, vui mừng trở về bán tất cả những gì anh có mà mua thửa ruộng ấy. 45 Nước Trời cũng giống như người buôn nọ đi tìm ngọc quý. 46 Tìm được một viên ngọc quý, anh trở về bán mọi của cải mà mua viên ngọc ấy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Blogger Templates