Có một ông chồng kia nhà nghèo, chỉ có chiếc xe đạp chở vợ đi chợ. Khi lên dốc cầu, người chồng gắt gỏng bảo vợ:
- Xuống dùm đi, lên dốc mà cứ ngồi ỳ ra đó sao!
Người vợ vui vẻ nói: "Ngày xưa mới quen em, mỗi lần lên dốc cầu này, em đòi xuống thì anh không chịu, cứ đạp boong boong, sao bây giờ lại ỳ ạch thế?"
Người chồng trả lời:
- Xưa khác, bây giờ... khác!
- Chắc anh mệt lắm nhỉ?
Chồng trả lời:
- Có phải trâu đâu mà không mệt!
Đúng là xưa khác và bây giờ khác. Xưa còn trẻ tình yêu còn mặn mà... Còn bây giờ thì!
Vậy khi Chúa Giêsu nói đến "Ách êm ái, gánh nhẹ nhàng thì điều đó không có nghĩa là gánh nặng dễ mang nhưng phải hiểu như thế này: khi gánh nặng được đặt trên vai chúng ta trong tình yêu, được mang trong tình yêu, và vì tình yêu thì gánh nặng sẽ trở nên nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng. Chính vì vậy mà một Rabbi kia đã nói: "Gánh của tôi đã trở thành một bài ca".
Thứ Tư tuần II Mùa Vọng
Lời Chúa:
Mt 11,28-30
28 Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: "Hãy đến với Ta tất cả, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho các ngươi. 29 Hãy mang lấy ách của Ta và hãy học cùng Ta, vì Ta dịu hiền và khiêm nhượng trong lòng, và tâm hồn các ngươi sẽ gặp được bình an. 30 Vì ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thì nhẹ nhàng."
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết chạy đến với Chúa trong Mùa Vọng này. Vì đến với Chúa, Chúa sẽ biến gánh nặng thành nhẹ nhàng, biến tiếng khóc thành nụ cười, biến mùa đông thành mùa xuân, biến nước mắt thành lời kinh tạ ơn chúc tụng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét