Kiếp phù-sinh,
tháng ngày vắn-vỏi,
Tươi thắm như cỏ
nội hoa đồng,
Một cơn gió thoảng
là xong,
Chốn xưa mình ở
cũng không biết mình.
(Tv 103, 15-16)
Vào ngày 31 tháng
giêng năm 2000, một hung tín được loan ra: chuyến bay 261 của hãng Alaska với
83 hành khách và 5 nhân-viên phi-hành-đoàn, cất cánh từ Mexico để đi
Seattle, tiểu bang Washington, đã rớt xuống Thái-Bình-Dương, cách Los Angeles
chừng 20 dặm đường chim bay. Khoảng 10 xác chết đã được vớt lên, số còn lại đã
bị tan nát trong lòng biển cả. Trong số nạn-nhân nầy, có một bé gái thiên-thần
mới được bốn tháng. Vì thân-mẫu là người gốc Mễ-Tây-Cơ, cha mẹ đã đưa em về quê
ngoại để được rửa tội.
Chỉ trong năm 1999,
ba cánh chim sắt đã lao xuống biển cả. Đêm 16 tháng bảy năm 1999, máy bay do
Kennedy, 38 tuổi, con trai duy-nhất của cố Tổng Thống John Kennedy, chở vợ là
Carolyn Bessette và chị vợ là Lauren Bessette, đi dự lễ cưới cháu mình, đã bị
rớt xuống Đại Tây Dương. Một tuần sau, đoàn cấp cứu đã vớt được các thi-hài.
Mấy tháng sau,
chiếc máy bay của Ai-Cập với trên 200 hành-khách, đã rớt xuống Đại-Tây-Dương và
không một xác nào được tìm thấy.
Vào sáng thứ ba
(11-09-2001). một đại-họa khủng-khiếp đã làm chấn-động thế-giới: nhóm khủng-bố
Osama Bin Laden đã cướp giựt bốn máy bay và chỉ trong một giờ đồng-hồ đã làm nổ
tung hai ngọn tháp chọc trời của Trung-Tâm Thương-Mại Thế-Giới ở Nữu-Ước và sau
đó đánh sập một cánh của Ngũ-Giác-Đài ở Hoa-Thịnh-Đốn. Tổng số thương-vong
khoảng trên ba ngàn người, trong số đó không thiếu những chuyên-gia lỗi -lạc về
kinh-tế, tài-chánh, ngân-hàng, kỹ-thuật và quân-sự…
Ngay cả hôm nay đây,
biết bao người đang nối tiếp nhau lìa đời bằng sự chết chóc để đi vào nơi
vĩnh-cữu. Những trường-hợp ra đi vĩnh-viễn được nêu ra đây quả rất thông
thường, nhưng cũng đủ cho chúng ta hiểu rằng tử-thần sẽ đến viếng chúng ta một
cách bất ngờ không một lời báo trước.
Người giàu không thể
nhờ tiền bạc xin sửa đổi hình phạt đang chờ đợi mình thành một án treo; người
nghèo cũng không thể nói với sự chết cho mình sống thêm một ngày nữa vì nó đã
chiếm-hữu con người từ lúc mới lọt lòng mẹ cho tới khi đi vào mồ-mả. Sẽ có lúc
sau khi mọi người đông-đảo họp nhau cầu-nguyện thì đã ra về và “còn lại một
mình tôi” trong nơi hoang vắng…!
Thánh Giacôbê đã viết:
“Anh em không biết cuộc đời mình ngày mai sẽ ra sao. Thật vậy, anh em chỉ là
hơi nước xuất hiện trong giây lát, rồi lại tan biến đi.” (Gc 4, 14). Như đám
sương mù buổi sáng, rất mong manh, bốc thành hơi nước dưới ánh triêu-dương rồi
biến mất giữa ban ngày, đời người cũng giống như giọt sương mai hiện ra chốc
lát rồi lại tan ngay.
Thật vậy, sự sống chẳng
khác gì cái thoi dệt cửi: “Ngày đời tôi thấm thoát hơn cả thoi đưa và chấm dứt,
không một tia hy-vọng.” (Gióp 7, 6). Tiên-tri I-Sai-A đã suy ngắm: “Lạy Chúa,
con như người thợ dệt, đang mãi dệt đời mình, bỗng nhiên bị tay Chúa cắt đứt
ngay hàng chỉ.” (Is 38, 12). Sách Biên-Niên-Sử quyển I cũng viết: “Ngày đời của
chúng con trên mặt đất như bóng câu cửa sổ, không để lại dấu vết.” (1 Sb 29,
15)
“Sinh ký tử qui” (sống
gởi thác về). Người có Đức Tin đặt niềm tín-thác trọn-vẹn nơi Chúa Quan-Phòng
trong cuộc sống cũng như giờ phút lâm-chung, như lời Thánh Phao-Lồ đã nói: “Vì
đối với tôi, sống là Đức Kitô và chết là một mối lợi.” (Pl. 1,21).
Chúng ta hãy lợi-dụng
những giây phút chóng qua của đời người để chuẩn-bị cho cuộc sống đời đời:
“Thiên-Chúa yêu thương thế-gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của
Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời.” (Ga 3,16).
Ngày 02/11: Lễ cầu cho các Đẳng Linh Hồn
Lời Chúa:
Ga 6,51-58
51 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân Do Thái rằng: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này, thì sẽ sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban, chính là thịt Ta, để cho thế gian được sống". 52 Vậy người Do Thái tranh luận với nhau rằng: "Làm sao ông này có thể lấy thịt mình cho chúng ta ăn được?"
53 Bấy giờ Chúa Giêsu nói với họ: "Thật, Ta bảo thật các ngươi: Nếu các ngươi không ăn thịt Con Người và uống máu Ngài, các ngươi sẽ không có sự sống trong các ngươi. 54 Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì có sự sống đời đời, và Ta, Ta sẽ cho kẻ ấy sống lại ngày sau hết. 55 Vì thịt Ta thật là của ăn, và máu Ta thật là của uống. 56Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì ở trong Ta, và Ta ở trong kẻ ấy. 57 Cũng như Cha là Ðấng hằng sống đã sai Ta, nên Ta sống nhờ Cha, thì kẻ ăn Ta, chính người ấy cũng sẽ sống nhờ Ta. 58 Ðây là bánh bởi trời xuống, không phải như cha ông các ngươi đã ăn manna và đã chết. Ai ăn bánh này thì sẽ sống đời đời".
0 nhận xét:
Đăng nhận xét