Một cô bé trước khi được phẫu thuật tim đã xin các bác sĩ trong ê-kíp giải phẫu cho mình được cầu nguyện cùng Thiên Chúa và dĩ nhiên đã được chấp thuận. Nhìn cô bé quỳ gối thành khẩn cầu nguyện với nét mặt ngây thơ tín thác, các bác sĩ đã xúc động. Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn mấy tiếng đồng hồ và đã thành công.
Chúa nhật sau đó, vị bác sĩ trưởng bất ngờ đến thăm cô bé và nói: “Chú cám ơn con nhiều lắm! Thật ra chú cũng là người có đạo như con, nhưng chú không tuyên xưng được đức tin như con vì nhiều lẽ. Chú đã sống như một người vô đạo, không nhớ tới Chúa. Chính con đã làm thức tỉnh lòng chú khi thấy con là một cháu bé mà tuyên xưng đức tin mạnh mẽ như vậy”.
Sống đức tin đơn sơ phó thác như cô bé phải chăng là một chứng nhân của đời sống Kitô hữu chưa cần tới lời rao giảng? Gặp trường hợp phải tuyên xưng đức tin của mình, chúng ta có dám làm như cô bé dù chỉ là một dấu Thánh giá trên trán?
Chúa Giêsu không sai các môn đệ đi truyền bá lý thuyết hay những tư tưởng cao siêu, nhưng sai đi để làm chứng về những gì các ông đã thấy, đã nghe và đã tin. Người tông đồ giáo dân cũng được mời gọi làm chứng về những điều mình đã tin. Nhưng để trở thành một chứng nhân đích thực, cần phải có kinh nghiệm bản thân về những điều mình tin, và sống kinh nghiệm ấy trong con người của mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét